Thấy mẹ ghẻ ngon quá nên thằng con đã rình mò hấp diêm.

Vương Bình là thanh niên 25 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ thuộc tỉnh Thiểm Tây. Nổi tiếng khắp vùng với biệt danh “Bình lười”, cậu ta dành cả ngày để ngủ nướng, mơ mộng và tránh xa mọi công việc đồng áng. Cha cậu, ông Vương, một người đàn ông chất phác và chăm chỉ, đã không ít lần thở dài ngao ngán trước tính nết của con trai.

Cuộc sống của Bình bỗng chốc thay đổi khi cha cậu tái hôn với Lý Na, một người phụ nữ góa chồng trẻ đẹp, dịu dàng đến từ huyện bên. Lý Na mang theo vẻ đẹp thanh thoát và sự duyên dáng chưa từng thấy ở làng quê này. Bình ban đầu cảnh giác, nghĩ rằng mẹ kế sẽ là một phiền toái, nhưng càng tiếp xúc, cậu càng bị cuốn hút bởi sự quan tâm ân cần và nụ cười hiền hậu của cô.

Lý Na không giống những người phụ nữ khác. Cô không thúc giục Bình làm việc, cũng không trách mắng cậu. Thay vào đó, cô thường xuyên mang cho cậu những món ăn ngon, kể cho cậu nghe những câu chuyện về thế giới bên ngoài, và thậm chí còn ngồi lại lắng nghe những suy nghĩ mông lung của Bình. Dần dần, một sợi dây tình cảm khó gọi tên nảy sinh giữa hai người.

Bình bắt đầu cảm thấy một sự thôi thúc lạ thường mỗi khi Lý Na ở gần. Cậu không còn muốn ngủ nướng nữa, mà tìm cớ để được nói chuyện, được nhìn thấy cô. Ánh mắt họ chạm nhau thường xuyên hơn, mang theo những rung động thầm kín. Một buổi chiều mưa tầm tã, khi ông Vương đi vắng, Bình và Lý Na ngồi cạnh nhau bên bếp lửa. Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa rơi và nhịp thở của hai người. Bình đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Lý Na. Cô không rút lại. Tim Bình đập rộn ràng. Cậu biết, đây là một mối quan hệ cấm kỵ, nhưng lý trí dường như bất lực trước tiếng gọi của con tim.

Mối quan hệ của họ cứ thế tiếp diễn, chôn giấu trong những ánh nhìn lén lút và những khoảnh khắc riêng tư. Bình không còn là chàng thanh niên lười biếng của ngày xưa. Cậu bắt đầu nghĩ đến tương lai, đến một cuộc sống khác, nơi cậu và Lý Na có thể ở bên nhau, dù điều đó có vẻ xa vời và đầy rủi ro.