Ông anh thèm chịch được em dì cho vét máng, dịch sai cả lời của Phương làm cả đám tù xung quanh hò reo, Ông anh thèm chịch được em vợ mời xếp hình vỗ tay khoái chí kêu: “Được… được!”. Cô muốn cãi lại chúng lắm, nhưng lời nói chừng như không còn thể nào bật ra được nữa. Hai thằng ở trước vào sau của Phương phát tín hiệu gì đó với tụi tù nên tụi nó không manh động nữa. Cả đám xung quanh ngồi bẹp xuống đất, quan sát Phương và hai thằng kia hành sự thôi chứ không tham gia. Đến khi cả đám bớt bu xung quanh Phương thì không khí mới dễ thở một chút, không còn quá ngột ngạt và nồng nặc mùi